Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Niết bàn chi khuynh phúc


Phan_47

Đệ lục thập cửu chương

Trong lòng Trình Thu Vũ thầm nghĩ, cái người này không phải là thủ lĩnh tử y vệ cùng Đoan Mộc Dĩnh đi sứ Lương quốc sao, hắn và Đoan Mộc Dĩnh là quan hệ tình nhân. Hiện tại thân phận thực của thị vệ này lại là hoàng đế, là phụ thân của Đoan Mộc Dĩnh, bọn họ là phụ tử… Đây chính là loạn luân a! Trình Thu Vũ có chút kinh ngạc, hắn cố gắng che dấu tình tự. Nghe nói Tề quốc là do man tộc hình thành, hôm nay vừa thấy quả nhiên không sai, phụ tử còn có tình ái mê luyến, trong khoảng thời gian ngắn Trình Thu Vũ cảm thấy khó có thể tiếp thu. Bỗng nhiên hắn nghĩ lại, không phải chuyện của mình, ta quan tâm làm gì, lập tức quên đi là tốt nhất.

Đoan Mộc Thanh Lam thấy Trình Thu Vũ biến sắc rồi lại lập tức chuyển biến tốt đẹp, hắn nhận ra mình là thị vệ kia, có phải hắn đã nhận ra giữa ta và Dĩnh nhi có quan hệ bị thế nhân thóa mạ sao? Vô phương, tùy các ngươi nghĩ như thế nào, thế giới này muốn nói thế nào cũng được.

Đoan Mộc Ngọc Hàn nói đầu tiên: “Phụ hoàng, đây là Trình tiên sinh người Lương quốc, hắn cứu tính mạng của nhi thần, nhi thần nói muốn báo đáp ân cứu mạng nên mời hắn tới Tề quốc.”

“Như vậy a, Trình tiên sinh cứu nhi tử của trẫm, trẫm rất cảm kích, chúng ta phải hảo hảo cảm tạ Trình tiên sinh, Trình tiên sinh có yêu cầu gì thì cứ nói đi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói.

“Thảo dân không có yêu cầu gì, thi ân bất đồ báo (làm việc thiện không cần báo đáp), thảo dân cứu người, chẳng bao giờ nghĩ tới muốn người khác báo đáp.” Trình Thu Vũ phi thường khách khí nói.

“Trình tiên sinh quả nhiên một người thiện lương, lão tứ, ngươi gặp gỡ Trình tiên sinh là ngươi vận khí tốt, lần sau đừng làm chuyện gì nguy hiểm nữa.” Đoan Mộc Thanh Lam căn dặn nhi tử, dù sao xuất môn ra ngoài không thể xem thường, nguy hiểm gì cũng có thể gặp phải, Đoan Mộc Thanh Lam làm một phụ thân, hắn luôn mong muốn nhi tử của mình bình an.

“Nhi thần ở bên ngoài nơi chốn cẩn thận, lần trước thụ thương là ngoài ý muốn.” Đoan Mộc Ngọc Hàn giải thích, phụ thân quan tâm khiến hắn cảm giác ấm áp.

“Biết là tốt rồi.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, “Mẫu thân ngươi rất nhớ ngươi, trẫm phong ngươi làm Khánh thân vương, phân phó xuống dưới, cho ngươi vương phủ, nhưng ngươi nên ở lại trong cung một thời gian, hảo hảo bồi mẫu thân ngươi.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn lễ phép nói.

“Trước tiên Trình tiên sinh cứ ở tại cung của Ngọc Hàn, Ngọc Hàn sắp xếp mọi việc rồi mang ngươi đi xem phong cảnh Tề quốc chúng ta.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Thể hiện là một phụ thân am hiểu, biết rõ tâm tư nhi tử của mình, tựa hồ có ý định thành toàn bọn họ.

Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa nghe trong lòng âm thầm vui vẻ, sắc mặt vui mừng. Đoan Mộc Dĩnh nghiêng đầu nhìn Đoan Mộc Ngọc Hàn lộ rõ vui mừng trên nét mặt, thấy hắn dùng nhãn thần hạnh phúc như vậy nhìn Trình Thu Vũ, cùng Trình Thu Vũ ở cùng một chỗ vui vẻ thế sao, hắn đã yêu Trình Thu Vũ! Đoan Mộc Dĩnh không muốn nhất là chuyện này xảy ra, mình nên lựa chọn như thế nào. Trên mặt Đoan Mộc Dĩnh vẫn duy trì mỉm cười, đối mặt với Trình Thu Vũ phi thường hữu hảo, “Tiên sinh đã cứu ca ca của ta, tự nhiên cũng là ân nhân của Dĩnh nhi, chúng ta sẽ hảo hảo chiêu đãi tiên sinh.”

Đoan Mộc Thanh Lam phiêu liếc mắt nhìn Đoan Mộc Dĩnh, thầm nghĩ, ngươi không phải hận hắn sao, thế nào lại ân cần như vậy. Ánh mắt của ngươi không có mỉm cười, dáng tươi cười giả dối này ta đều nhìn ra được, mong rằngTrình Thu Vũ không nên nhìn ra. “Dĩnh nhi, ngươi luôn luôn muốn cùng cao thủ so chiêu mà, võ công của tứ ca ngươi hẳn là phi thường cao siêu, ngươi có thể hướng hắn thỉnh giáo.”

Đoan Mộc Dĩnh vừa nghe cái này, tinh thần tỉnh táo, hoan hô một tiếng, kéo Đoan Mộc Ngọc Hàn nói rằng: “Tứ ca tứ ca, chúng ta luận võ đi, ai thua phải vẽ rùa trên mặt.”

“Ta cũng đi, phụ hoàng, nhi thần cùng tứ ca nhiều ngày không gặp, chúng ta vừa đến võ trường vừa ôn chuyện.” Đoan Mộc Tuyết cười ha hả kéo Đoan Mộc Ngọc Hàn, đánh nhau chính là thiếu ta sao được, ta thích náo nhiệt nhất. Bên phải Đoan Mộc Dĩnh lôi kéo, bên trái là Đoan Mộc Tuyết phiền phức, Đoan Mộc Ngọc Hàn bất đắc dĩ đáp ứng luận võ, huynh đệ ba người g hướng Đoan Mộc Thanh Lam hành lễ xin cáo lui, Đoan Mộc Thanh Lam gật đầu, vừa cười vừa nói: “So chiêu một chút thôi, không nên đánh nhau.”

“Phụ hoàng, nhi thần cũng không phải tiểu hài tử, sẽ không đánh nhau.” Đoan Mộc Dĩnh vừa cười vừa nói. Mọi người đều nhìn Đoan Mộc Dĩnh, ở đây ngươi nhỏ nhất, ngươi không phải tiểu hài tử sao?

“Ta không phải tiểu hài tử, tại dân gian ta đã có thể thành thân cưới vợ.” Đoan Mộc Dĩnh ghét nhất bị người khác nói hắn là tiểu hài tử, nhất là Đoan Mộc Thanh Lam dùng loại khẩu khí đùa giỡn nói với hắn, trong lòng không thoải mái.

“Oa, nguyên lai lục đệ muốn cưới vợ!” Đoan Mộc Tuyết lập tức trêu ghẹo.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đoan Mộc Thanh Lam tối sầm lại, Dĩnh nhi muốn thành thân, cũng phải bước qua cửa của trẫm!

------------------------------------------------------

Đoan Mộc Ngọc Hàn đi vào cung điện của mẫu thân mình, cảnh vật ở đẫy vẫn không đổi, chỉ là hành lang được vẽ thêm một bức tranh tinh mĩ, tường quét sơn mới hoàn toàn. Trong viện hoa cỏ sum xuê, Lâm Tần nhàn lai vô sự thích loay hoay tự tay chăm sóc hoa cỏ. Năm tháng tịch mịch, cuộc sống trong hoàng cung luôn phải cẩn thận, áp lực và u buồn khiến khóe mắt Lâm Tần xuất hiện vết nhăn, những lúc nàng cười rộ lên nếp nhăn có vẻ càng thêm rõ ràng.

“Mẫu thân, nhi thần đã trở về.” Đoan Mộc Ngọc Hàn chạy đến trước mặt mẫu thân, quỳ trên mặt đất hướng mẫu thân hành lễ.

“Ngọc Hàn, nhi tử của ta!” Lâm Tần có chút kinh ngạc, tưởng niệm cùng lo lắng bao lâu hóa thành nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên vai Đoan Mộc Ngọc Hàn. Lâm Tần ôm lấy nhi tử của mình, khóc nấc lên.

“Mẫu thân, chúng ta gặp lại vốn là chuyện vui vẻ, người khóc cái gì.” Đoan Mộc Ngọc Hàn lau đi nước mắt trên mẫu thân, Lâm Tần cầm tay nâng Đoan Mộc Ngọc Hàn, cười mắng: “Lau nước mắt cho mẫu thân mà cố sức như thế làm cái gì, ngươi là một hài tử bất hiếu mới khiến mặt mẫu thân xuất hiện nếp nhăn, khiến mẫu thân già đi.”

“Mẫu thân không già một chút nào, vẫn luôn luôn tươi trẻ như vậy.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa cười vừa nói.

“Ngươi nha, lại nịnh mẫu thân, mẫu thân cũng hiểu rõ, mẫu thân đã già. Từ khi ngươi đi rồi, phụ hoàng ngươi không qua đêm ở chỗ mẫu thân, mẫu thân hoa tàn không ai yêu.” Lâm Tần cảm thán nói, “Ta hơn phụ hoàng ngươi năm tuổi, tục ngữ nói, nữ hơn năm giống như mẹ, mẫu thân thiếu phẩm cấp, nhìn thấy phi tử khác còn phải tự xưng muội muội. Cũng may phụ hoàng ngươi không có phong nhiều phi tử, bằng không mẫu thân nhiều tuổi như vậy còn phải hướng các phi tử nhỏ tuổi hành lễ, trong lòng mẫu thân thật là bất đắc dĩ.”

“Mẫu thân, lần này nhi tử trở về chính là muốn ra chiến trương tranh đắc vinh quang vì mẫu thân, mới vừa rồi nhi thần cùng lục đệ luận bàn võ công thì nghe lục đệ nói, phụ hoàng đã phác thảo chiếu thư, mẫu thân sẽ thăng làm Đức phi.” Đoan Mộc Ngọc Hàn vui vẻ nói cho Lâm Tần, Lâm Tần vừa nghe tin tức này, vui vẻ vô cùng. Nhịn nhiều như vậy cuối cùng cũng có hi vọng.

“Mẫu thân thế nào không trọng yếu, chỉ cần ngươi bình an, mẫu thân sẽ vui mừng.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đỡ mẫu thân đi lên bậc thang, cất bước đi vào trong cung thất mà hàng ngày mẫu thân vẫn sống. Cung nữ thái giám dâng trà bánh, Lâm Tần cười cùng nhi tử ngồi xuống nói chuyện, Đoan Mộc Ngọc Hàn nói với mẫu thân nhiều chuyện, nhất là nói đến Trình Thu Vũ, mi phi sắc vũ, trong mắt tràn đầy yêu say đắm. Lâm Tần mẫn cảm nhíu mày, Đoan Mộc gia chỉ có thái tử thành thân cưới thái tử phi, nạp tiểu thiếp, sinh hài tử. Đoan Mộc Kỳ đã chết, Đoan Mộc Dư về nhà nhưng lại luôn ở bên cạnh Đoan Mộc Du, quan hệ thực mờ ám. Còn Đoan Mộc Dĩnh thì cùng hoàng thượng, ai cũng hiểu nhưng không dám nói. Đoan Mộc Tuyết da mặt dày, cùng Trầm Luyện kia, mỗi ngày đều bám trụ ở nhà Trầm Luyện, đại tướng quân tức giận nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể tiếp thu. Hết thảy đều là chuyện tình của người khác, nhưng vì sao nhi tử của mình cũng lại yêu thương một nam nhân ni! (^o^)

“Lần này Ngọc Hàn về nhà, mẫu thân muốn năn nỉ Quý quý phi cùng hoàng thượng, tuyển cho ngươi một nữ hài tử xinh đẹp, kết hôn, mẫu thân cũng muốn ôm tôn tử.” Trên khuôn mặt của Lâm Tần là dáng tươi cười cứng ngắc, nàng muốn nhi tử của mình sẽ kết hôn với một nữ tử bình thường.

“Mẫu thân muốn vì Ngọc Hàn tuyển dạng gì thê tử gì?” Trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn xẹt qua một tia không hài lòng, bình tĩnh hỏi.

“Ngươi phải thú một thê tử có thực lực, như vậy sau này có thể bang trợ ngươi. Ngẫm lại phụ hoàng của ngươi không phải thái tử, nhưng cũng có thể làm hoàng thượng, mẫu thân đối với ngươi ký thác kỳ vọng lớn lao, ngươi biết không.” Lâm Tần nói ra suy nghĩ, trong lòng thư sướng không ít. (^o^ nữ nhân tham vọng)

Sắc mặt Đoan Mộc Ngọc Hàn trở nên khó coi, hắn dùng ánh mắt xa lạ quan sát Lâm Tần, mới ngồi trên vị trí Đợ phi đã muốn làm hoàng hậu, mẫu thân, ngươi cũng là một nữ nhân tham vọng, trầm mặc lúc trước chỉ là đang ẩn nhẫn, một ngày có cơ hội, ngươi sẽ tham dự vào quyền lực.

“Mẫu thân, người không thông minh a.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thở dài một hơi.

“Ngươi nói gì, mẫu thân không thông minh, nếu vậy thì ngươi và mẫu thân đã sớm chết ở trong cung, ta đã trở thành hoa rũ.” Lâm Tần cười có chút đắc ý.

“Quý quý phi luôn đồng ý cho nhi tử của mình chọn người mình thích, mà không hề can thiệp, Quý quý phi luôn có quyết định sáng suốt. Không tranh lại được, tranh trái lại không được.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói. “Địa vị của thái tử vững chắc, hắn là thái tử được phụ hoàng khẳng định, phụ hoàng giao cho thái tử xử lý triều chính, dạy cho hắn làm một hoàng thượng tốt, người cho rằng một hoàng tử luôn lưu lạc ở bên ngoài như nhi tử có cơ hội làm hoàng thượng sao? Cho dù không có thái tử trở ngại, thì vị trí kế thừa ngôi báu cũng không đến lượt nhi thần. Nhi tử của Quý quý phi không hề bồi dưỡng thế lực cho mình, không có mượn hơi triều thần, thậm chí người bọn họ thích cũng là nam nhân, phụ hoàng cùng thái tử cũng không quản bọn họ thế nào, bọn họ cả đời này là hạnh phúc không lo, người ngẫm lại kết cục của Hoàng hậu nương nương đi.”

Lâm Tần tỉ mỉ so sánh mình và hoàng hậu, các phương diện cũng không bằng Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu còn chết huống chi là nàng. Lâm Tần phát hiện mình quá vui sướng mà hồ đồ, nói những điều không nên nói, thật vọng tưởng. Lâm Tần ủ rũ gục đầu xuống, “Mẫu thân nông cạn, mẫu thân không biết suy nghĩ, thế nhưng mẫu thân cũng muốn ôm một tôn tử a.”

“Mẫu thân, Trình Thu Vũ đối ta có ân cứu mạng, hắn bị người vứt bỏ, nếu nhi tử lại vứt bỏ hắn, lấy oán trả ơn không phải là quân tử.” Đoan Mộc Ngọc Hàn nói.

“Ta muốn ôm một tôn tử, nguyện vọng này ngươi cũng không thể thỏa mãn mẫu thân sao.” Lâm Tần bất đắc dĩ thở dài, vì sao mình không thể dưỡng được nhi tử một lòng với mình, nhìn Quý quý phi thật tốt, ai, ước ao không đến a!

“Mẫu thân, nhi thần cho rằng phụ hoàng sẽ không lập hoàng hậu nữa, Quý quý phi thay hoàng hậu đứng đầu hậu cung, một ngày thái tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, quan hệ giữa bọn họ rất tốt, Quý quý phi sẽ là thái hậu, khi đó người sẽ một vị thái phi, ở trong cung cũng có địa vị, người còn cầu cái gì.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thoải mái nhìn mẫu thân, mẫu thân a, ngươi không hiểu phụ thân, nếu một ngày nhi tử muốn tranh ngôi vị hoàng đế, hắn chắc chắn sẽ giết nhi tử.

“Ai, mẫu thân nhận mệnh, không tiếp thu mệnh thì phải làm thế nào đây. Ngươi mang Trình Thu Vũ đến gặp mẫu thân, mẫu thân không bắt buộc ngươi, chỉ muốn gặp hài tử này một chút a.” Lâm Tần thu hồi vọng tưởng, kiên định thực muốn gặp Trình Thu Vũ.

“Cảm tạ mẫu thân, nhi thần thẹn với mẫu thân, sau này nhi thần sẽ hảo hảo hiếu thuận với người.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đứng lên, ôm mẫu thân vào lồng ngực rắn chắc, “Nhi thần không thể thường xuyên chăm sóc ngươi, là nhi thần không hiếu thuận.”

“Ngươi đã lớn, có chí hướng riêng, mẫu thân cũng không ngăn trở ngươi, mẫu thân muốn gặp người mà nhi tử mình thích, Ngọc Hàn đưa Trình Thu Vũ đến đây a?” Lâm Tần mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ, ta cải biến không được nhi tử, ta chẳng lẽ không thể ngăn cản Trình Thu Vũ sao?

------------------------------------------------------

Trình Thu Vũ bị Đoan Mộc Dĩnh kéo đến Phi Oánh trong cung, ấn tượng của Trình Thu Vũ đối với Đoan Mộc Dĩnh cũng không xấu, thậm chí hắn còn cảm giác người này giống đệ đệ của mình. Hai người mới đi vào Phi Oánh cung, còn chưa kịp thưởng thức cảnh sắc, thì một quái vật lớn đã lao tới trước mặt, nhảy vào lòng Đoan Mộc Dĩnh khiến Đoan Mộc Dĩnh suýt té nhào xuống đất.

“Khuynh Thành, ngươi thực sự là càng ngày càng bướng bỉnh, cẩn thận ta không cho ngươi ăn thịt, cho ngươi mỗi ngày ăn cây cải củ!” Đoan Mộc Dĩnh cười ha hả ôm Khuynh Thành, Khuynh Thành là con cẩu thực lớn, cao to như vậy, dọa Trình Thu Vũ nhảy dựng.

“Trình tiên sinh chớ sợ, nó rất thông minh, là Ngũ ca tặng ta, khi còn bé chỉ nhỏ, ai biết sau này lớn như vậy, bây giờ ta còn hoài nghi nó không phải cẩu mà là một con cọp ni.” Đoan Mộc Dĩnh cùng Khuynh Thành náo loạn một hồi, Khuynh Thành đi theo sau Đoan Mộc Dĩnh, phi thường thân mật hướng Trình Thu Vũ phe phẩy đuôi, dáng dấp lấy lòng thật là khả ái, nhất thời Trình Thu Vũ nghĩ thân thiết, đánh bạo sờ sờ Khuynh Thành.

Phi Oánh cung của Tệ quốc tương đối hoa mỹ, Trình Thu Vũ phát hiện trong Phi Oánh cung có giàn trồng hoa tử đằng, dưới giàn hoa là một cái bàn, trên mặt bàn còn có trà bánh. Xem ra chủ nhân của cung thất này thường ngồi dưới giàn hoa nghỉ ngơi.

“Hiếu thân vương rất thích hoa tử đằng sao?” Trình Thu Vũ hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy, khi ta còn bé có một lần nằm mơ, mộng mình bị phụ hoàng cùng mẫu thân chán ghét, bị ca ca chán ghét, bọn họ từ bỏ ta. Ta bị bọn họ nhét vào một viện tử nở đây hoa tử đằng, không cơm ăn, không có y phục mặc, một hạ nhân cũng có thể mượn cớ khi dễ ta, lúc đó ta rất đói và lạnh. Sau đó ta còn mộng thấy ca ca của mình được phụ hoàng mẫu thân ôm vào trong ngực, bọn họ dùng ánh mắt chán ghét nhìn ta, ta rất thương tâm.” Ánh mắt Đoan Mộc Dĩnh sâu xa, nhìn giàn hoa tử đằng, tràn ngập hồi ức, giống như điều đó không phải là giấc mộng, mà là chuyện chân thực, “Ta khóc hỏi phụ hoàng mẫu thân, vì sao không thương ta, ca ca trong mộng nói cho ta biết, tiên tri nói ta là một người không may mắn, bọn họ không có giết chết ta là đã phá lệ khai ân.” Đoan Mộc Dĩnh vừa nói, một bên thương tâm, giống như hắn đã thực sự trải qua, “Lúc ta khóc rồi tỉnh, phụ hoàng nói ta là một tiểu hài tử, cảnh trong mơ không phải chân thực. Trình tiên sinh, ta rất buồn cười phải không.”

Trình Thu Vũ như bị sét đánh, lời nói của Đoan Mộc Dĩnh đâm vào vết thương trong lòng hắn, nhất thời khơi dậy sự hổ thện vẫn giấu tận sâu đáy lòng.

Đệ thất thập chương

Trình Thu Vũ nghĩ đệ đệ của mình thực đánh thương, lúc nhỏ mình luôn xa cách với Trình Thu Bình, rõ ràng thấy đệ đệ có cuộc sống không bằng tên khất cái nhưng âm thầm cười nhạo là do hắn không may mắn, đáng đời. Hắn nhỏ như vậy, cái gì cũng đều không hiểu, chỉ vì một lời tiên tri mà gặp vô hạn cực khổ, sao mà vô tội. Chính mình không có tình nghĩa huynh đệ, thờ ơ lạnh nhạt với bất hạnh của người khác, chỉ biết vui sướng cho bản thân. Sao mình lại tàn nhẫn như vậy, không có một tia chân tình. Thật sâu tự trách, Trình Thu Vũ buồn bã không nói gì gục đầu xuống.

Thấy Trình Thu Vũ ngây người, Đoan Mộc Dĩnh thân thiết mà hỏi thăm.”Tiên sinh, ngươi làm sao vậy?”

Một câu nói của Đoan Mộc Dĩnh khiến Trình Thu Vũ tỉnh táo, Trình Thu Vũ lấy lại tinh thần ưu thương mỉm cười, “Không có gì, tại hạ nhớ tới chuyện tình từ trước, có chút ngây người.”

“Tiên sinh chúng ta ngồi xuống nói.” Đoan Mộc Dĩnh và Trình Thu Vũ ngồi dưới giàn hoa tử đằng, nói chuyện, cung nữ Thúy Trúc dâng trà cùng điểm tâm có hương vị ngọt ngào. Đoan Mộc Dĩnh nhiệt tình chiêu đãi Trình Thu Vũ: “Tiên sinh, trà bánh là Thúy Trúc làm, tay nghề rất tốt, ngài nếm thử xem.”

“Điện hạ khen tay nghề tốt như vậy, tại hạ nhất định phải hảo hảo nếm thử.” Trình Thu Vũ cắn một miếng điểm tâm, điểm tâm mềm mềm, nhập khẩu lưu hương (vào miệng lưu lại hương vị). “Ăn ngon, cung nữ của điện hạ quả nhiên tay nghề giỏi, có thể tự mình mở một cửa hàng bán điểm tâm.”

“Tiên sinh thích vậy thì ăn nhiều một chút.” Đoan Mộc Dĩnh nói Thúy Trúc làm thêm trà bánh, Thúy Trúc nghe được người khác khen ngợi tay nghề của mình, trên mặt lộ ra mỉm cười, vui vẻ chạy đi làm. Thập Lục đứng ở một bên rót trà cho hai ngươi, trong Phi Oánh cung trở nên yên tĩnh hài hòa.

“Tiên sinh, ta nghe người khác nói ngươi có một đệ đệ, hắn là một tướng quân, hắn có giống ngài hay không, có lợi hại hay không?” Đoan Mộc Dĩnh học nữ nhân tám chuyện, hỏi thăm sự nhà người khác.

“Đệ đệ của tại hạ đã mất, hắn chết trên chiến trường, chết trận.” Trình Thu Vũ thở dài bất đắc dĩ, run tay nắm chặt chén trà, “Hắn một mình thống lĩnh ba nghìn nhân mã, đối mặt ba vạn quân địch, không hề sợ hãi, anh dũng giết địch, chết trận chiến trường.” (^o^ 3.000 đấu với 30.000)

“Không có viện quân cứu hắn sao?” Đoan Mộc Dĩnh nhớ lại hồi ức trước lúc chết, ba nghìn nhân mã đối mặt ba vạn quân địch, hắn thống lĩnh chiến sĩ của mình anh dũng giết địch, chạy tới cửa thành, tưởng rằng cửa thành sẽ mở, bọn họ lập tức có thể đi vào thành, có lẽ bọn họ sẽ nhận được viện trợ. Nhưng cái hắn thấy chính là khuôn mặt băng lãnh, vô luận nói thế nào, tướng quân thủ thành – Trữ Tiểu Bạch không hề mở cửa. Sau cùng Trữ Tiểu Bạch còn nói, “Hoàng thượng có lệnh, Trình Thu Bình nghênh chiến quân địch, nếu như không thể thắng, đưa đầu tới gặp.”

Đoan Mộc Dĩnh mỗi khi nhớ tới thời khắc này, nội tâm sẽ sinh ra hàn khí lạnh như băng, con mắt của hắn không còn tiếu ý mà là sát ý. Đoan Mộc Dĩnh làm bộ khó chịu nhắm mắt lại điều chỉnh tình tự của mình. Kiếp trước mình là Trình Thu Bình, đệ đệ của Trình Thu Vũ. Âu Tuấn Trình muốn giết Trình Thu Bình, Lưu Đình tiên đoán Trình Thu Bình sẽ trở ngại hắn nhất thống thiên hạ, Trình Thu Vũ đã nói với Trình Thu Bình, lên chiến trường đi, dùng sự trung thành của ngươi chứng minh. Khi chuyển thế thành Đoan Mộc Dĩnh, cừu nhân mà hắn hận nhất chính là Trình Thu Vũ, một người ngay cả đệ đệ của mình cũng có thể hạ thủ, nội tâm của hắn cỡ nào vô tình âm ngoan.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm. Thi thể của Bình nhi được binh sĩ đưa trở về, trên người hắn có vô số vết thương, chiến giáp bị nghiền nát, trên mặt đều là tiên huyết. Lúc ta nhìn thấy cảnh đó, liền té trên mặt đất.” Trình Thu Vũ nhớ lúc binh sĩ mang thi thể Trình Thu Vũ trở về, thi thể thảm liệt, lúc đó hắn kinh hách, hơn nữa cảm giác tội lỗi bao phủ, Trình Thu Vũ liền té trên mặt đất. Mọi người cho rằng hắn là bởi vì đệ đệ mất, bi thương quá độ, đều khuyên giải an ủi hắn.

“Tiên sinh thương tâm như vậy, thấy rằng tình cảm huynh đệ các ngươi rất thâm hậu.” Đoan Mộc Dĩnh bảo Thập Lục rót thêm trà cho Trình Thu Vũ, “Tiên sinh, chúng ta không nói cái này nữa, nói nữa sẽ càng thương tâm, ta nói đến chuyện nào vui vẻ đi. Vương gia của Tấn quốc, đại tướng quân kia…” Đoan Mộc Dĩnh cười chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, phảng phất rất am hiểu ý. Trình Thu Vũ nghĩ hài tử này thấy hắn khổ sở, muốn hắn hài lòng, mình không thể làm mất hứng, nên cũng bày ra khuôn mặt tươi cười. Bộ dáng của Trình Thu Vũ là tươi cười cứng ngắc, cùng Đoan Mộc Dĩnh nói chuyện phiếm cũng là ứng phó có lệ.

Đoan Mộc Ngọc Hàn tìm kiếm Trình Thu Vũ chung quanh, cuối cùng thấy Trình Thu Vũ cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn đang nói chuyện ở Phi Oánh cung. Huynh đệ của mình tiếp thu Trình Thu Vũ, bọn họ ở chung rất tốt, Đoan Mộc Ngọc Hàn âm thầm vui vẻ, lục đệ được sủng ái nhất, có hắn nói tốt cho chúng ta vài câu, phụ hoàng chắc chắn sẽ ủng hộ chúng ta.

“Thu Vũ, ta đi chung quanh tìm ngươi, hóa ra ngươi ở chỗ này nói chuyện phiếm với lục đệ.” Đoan Mộc Ngọc Hàn đi tới, Đoan Mộc Dĩnh hàn huyên với Đoan Mộc Ngọc Hàn vài câu, Đoan Mộc Ngọc Hàn kéo tay Trình Thu Vũ, nói với Đoan Mộc Dĩnh: “Lục đệ, mẫu thân ta muốn gặp Thu Vũ, ta dẫn hắn đi gặp mẫu thân.”

“Tứ ca, đệ đệ thấy không phải mẫu thân muốn gặp Trình tiên sinh, là ngươi luyến tiếc Trình tiên sinh a.” Đoan Mộc Dĩnh nắm tất cả cơ hội chế nhạo Đoan Mộc Ngọc Hàn.

Trình Thu Vũ vừa nghe, trên mặt hơi đỏ lên, hắn cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn xác thực tối bất minh, thế nhưng muốn hắn gặp mẫu thân của Đoan Mộc Ngọc Hàn, hắn có chút khẩn trương.

“Ngươi không cần khẩn trương, mẫu thân của ta là một người hiền lành, ngươi cứ coi như là đi gặp mẫu thân của mình.” Đoan Mộc Ngọc Hàn thoải mái nói với Trình Thu Vũ. Đoan Mộc Ngọc Hàn nghĩ mẫu thân không có phản đối, hắn cùng Trình Thu Vũ có khả năng bên nhau suốt đời.

“Đi đi, Trình tiên sinh, mẫu thân của tứ ca là một người hiền lành, ngươi không cần khẩn trương.” Đoan Mộc Dĩnh cũng thoải mái nói.

“Lục điện hạ, chúng ta cáo từ.” Trình Thu Vũ hướng Đoan Mộc Dĩnh chắp tay, cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn rời đi. Đoan Mộc Dĩnh nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Lâm Tần không giống như mẫu thân ta, Trình Thu Vũ, Lâm Tần là một cửa bất hảo lắm a.”

Đoan Mộc Dĩnh lười biếng ngồi ở trên ghế, ngửa đầu ra sau, duỗi người. Đoan Mộc Thanh Lam phê hoàn tấu chương đi tới Phi Oánh cung, thấy Đoan Mộc Dĩnh tựa như một con mèo nhỏ, nheo lại con mắt phơi nắng. Ánh dương quang hạ trên khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn, mái tóc ánh lên tử sắc, đôi môi đỏ mọng hé mở, thấy thế nào cũng đáng yêu. Đoan Mộc Thanh Lam liền ôm lấy lão bà của mình, ngồi ở trên ghế, hai người cùng phơi nắng.

“Dĩnh nhi, nói chuyện với Trình Thu Vũ thế nào?” Đoan Mộc Thanh Lam cũng là lười biếng hỏi. “Hắn là ca ca kiếp trước của ngươi, không phải ngươi hận hắn lắm sao?”

“Nói chuyện với hắn cũng chẳng được gì, nhi thần không thể nói với hắn, ta hận ngươi, ta là Trình Thu Bình, ta hướng ngươi lấy mạng.” Đoan Mộc Dĩnh nhắm mắt lại, nghe tiếng tim đập của Đoan Mộc Thanh Lam, chậm rãi nói. “Tứ ca cũng thật là, nếu như hắn và Trình Thu Vũ không có quan hệ, nhi thần cũng sẽ không nhẫn nại như thế.”

“Nói thế nào hắn cũng từng cứu tứ ca ngươi, tứ ca ngươi có thích hắn hay không tạm thời không bàn, ân cứu mạng không thể bỏ, có thể nào đơn giản lấy oán trả ơn.” Đoan Mộc Thanh Lam vỗ nhẹ sau lưng Đoan Mộc Dĩnh, nhỏ giọng nói.

“Trình Thu Vũ là một người kì lạ, hắn đối với người khác tốt như vậy, vì sao lại đối xử với huynh đệ mình như thế, chẳng lẽ năm trăm năm trước chúng ta là cừu nhân?” Đoan Mộc Dĩnh không rõ nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn là nghĩ ra một cái cớ giúp mình thoải mái.

“Ngươi là một người tỉnh táo, phụ hoàng cũng biết Dĩnh nhi có thể xử lý tốt chuyện này. Nếu không, nếu Dĩnh nhi không ải quyết được hận, trẫm sẽ phái người âm thầm diệt trừ Trình Thu Vũ.” Đoan Mộc Thanh Lam nói, ngữ khí dễ dàng, giết người khác với hắn mà nói chỉ là chuyện nhỏ, nếu Trình Thu Vũ không có quan hệ như vậy với Đoan Mộc Ngọc Hàn, Đoan Mộc Thanh Lam đã thay lão bà của mình sớm giết chết Trình Thu Vũ.

“Coi như hết, cừu nhân của nhi thần cũng nhiều, tỷ như Âu Tuấn Trình, tỷ như tiên tri Lưu Đình, hiện tại tăng thêm Phi Nhiễm, những người này đều khó đối phó, nhi thần thích khiêu chiến cường giả, mà không thích đánh rắn giập đầu.” Đoan Mộc Dĩnh nói một chút suy nghĩ của mình.

“Ngươi thực sự không thích đánh rắn giập đầu?”

“Thực sự không có, bất quá nhi thần thích thả chó rơi xuống nước.”

(^o^ ta nghĩ ý của đoạn này “đánh rắn dập đầu” là giết chết lập tức còn “thả chó rơi xuống nước” là để họ vùng vẫy trong tuyệt vọng rồi mới chết)

Đoan Mộc Thanh Lam thất thanh cười, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Ngươi, hài tử này, thực không biết nói ngươi thế nào.”

---------------------------------------------


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .